Tập thơ XỨ SỞ CỦA TA
Bụi 1
Ta mang kiếp
bụi bay
Khi ta xoáy tròn theo gió
Bãi cát cuốn bụi mù
Khiến đôi mắt em thâm tím
Khi cuộc đời không chốn nghỉ
Khi ta làm em mờ đôi mắt
Khi em suốt ngày khóc vì ta
Khi ta xoáy tròn theo gió
Bãi cát cuốn bụi mù
Khiến đôi mắt em thâm tím
Khi cuộc đời không chốn nghỉ
Khi ta làm em mờ đôi mắt
Khi em suốt ngày khóc vì ta
Đời ta phiêu
lãng không bờ bến
Đâu là nơi ta có thể bám trụ?
Ta sẽ tìm đâu là chân lý
Gió cứ thổi cuốn tung bụi mù
Khi ta không thể bám trụ tại bãi cát
Ngay tại nơi đất mẹ
Đâu là nơi ta có thể bám trụ?
Ta sẽ tìm đâu là chân lý
Gió cứ thổi cuốn tung bụi mù
Khi ta không thể bám trụ tại bãi cát
Ngay tại nơi đất mẹ
Em mãi khóc vì
ta
Chính ta làm em mờ đôi mắt
Ta cứ tung mù phủ cả một vùng trời
Ta đã làm em khổ sở
Chính ta làm em mờ đôi mắt
Ta cứ tung mù phủ cả một vùng trời
Ta đã làm em khổ sở
Khi em không
còn giọt nước mắt
Là lúc ta kết thúc một cuộc đời
Hãy để đại dương đánh chìm
Khi cơn gió tiễn ta vào biển cả.
Là lúc ta kết thúc một cuộc đời
Hãy để đại dương đánh chìm
Khi cơn gió tiễn ta vào biển cả.
Bụi 2
Khi ta không
thể nhận ra chân lý
Cuộc đời sẽ không cho ta dừng chân
Nơi ta không thể bám trụ
Ngay tại bãi cát quê hương
Cuộc đời sẽ không cho ta dừng chân
Nơi ta không thể bám trụ
Ngay tại bãi cát quê hương
Trong khi ta tiếp tục bị gió cuốn xoáy
Sao ta có thể nhận ra đất mẹ
Sao ta có thể nhận ra chân lý
Tại vùng đất cát bụi phủ mù
Ta không cần đất mẹ
Chỉ có thể bay theo tiếng gió hú và côn trùng rít
Bãi tha ma nơi cô hồn trú ngụ
Ta tạo một âm thanh vô vọng
Em hãy nhắm mắt
Để không thấy ta khổ sở
Em đừng khóc vì ta
Ta vẫn mãi cuộc đời phiêu lãng
Đi tìm chân lý trong vô vọng
Khi ta không
còn nơi bám trụ
Ai sẽ cho phép ta trú ngụ?
Có khi ta bị lùa khỏi bãi cát
Cũng có khi ta bị đuổi khỏi đất mẹ
Bị hắt vào biển cả.
Ai sẽ cho phép ta trú ngụ?
Có khi ta bị lùa khỏi bãi cát
Cũng có khi ta bị đuổi khỏi đất mẹ
Bị hắt vào biển cả.
Xứ sở của ta 1
Em có thể không màng tới
Vì nơi đó một lớp người trần
trụi
Nhiều kẻ sĩ buồn tủi
Họ làm thơ như kẻ niệm tâm
Như phù thủy niệm bù chú
Quên đi đời thực
Thời thế chôn vùi kẻ sĩ
nghèo
Một lớp người nguyền rủa
lịch sử
Có vị thần nào đã lắng nghe
Hay chỉ để ma quỷ cười nhạo.
Xứ sở của ta 2
Em có thể không cần
đến
Ta kẻ chiến bạilo
Bãi cát chôn vùi dấu chân
Thời thế chôn vùi kẻ sĩ nghèo
Ngòi bút vô duyên
Ta kẻ chiến bạilo
Bãi cát chôn vùi dấu chân
Thời thế chôn vùi kẻ sĩ nghèo
Ngòi bút vô duyên
Không lay động một nhành hoa
Một kẻ bạc nhược
Hãy để cát chôn vùi
Một kẻ bạc nhược
Hãy để cát chôn vùi
Em có thể rời đi
Nơi đây chỉ dành kẻ chiến bại
Gạch đất nung vụn nát
Ngọn tháp vị thần ngại trú ẩn
Ta sợ không còn nơi nương thân
Ngay tại đất mẹ
Nơi đây chỉ dành kẻ chiến bại
Gạch đất nung vụn nát
Ngọn tháp vị thần ngại trú ẩn
Ta sợ không còn nơi nương thân
Ngay tại đất mẹ
Nếu một ngày ngọn tháp vỡ
vụn
Một tiếng nổ lớn một trận đánh hủy diệt
Xóa dấu vết một nền văn minh
Thay thế bởi tượng đài quỷ dữ
Cấu xé đồng loại
Một tiếng nổ lớn một trận đánh hủy diệt
Xóa dấu vết một nền văn minh
Thay thế bởi tượng đài quỷ dữ
Cấu xé đồng loại
Thần Shiva hủy diệt để tái
sinh
Còn người hủy diệt nền văn minh để che kín lịch sử
Còn người hủy diệt nền văn minh để che kín lịch sử
Ta niệm tâm
Như kẻ phù thủy niệm bù chú
Đi tìm nơi trú ẩn mới cho vị thần
Đơn giản ta kẻ chiến bại.
Như kẻ phù thủy niệm bù chú
Đi tìm nơi trú ẩn mới cho vị thần
Đơn giản ta kẻ chiến bại.
Xứ sở của ta 3
Nếu một ngày loạn lạc đến
Ai biết trước chuyện gì xảy ra
Khi ta không nắm giữ vận mệnh
Ta đã vứt bỏ vũ khí
Ai biết trước chuyện gì xảy ra
Khi ta không nắm giữ vận mệnh
Ta đã vứt bỏ vũ khí
Ngòi bút không sát thương
được ai
Sao ta có thể kêu gọi ái quốc
Khi tổ quốc không phải là ưu tiên
Chẳng là gì để ta phải nổ súng
Sao ta có thể kêu gọi ái quốc
Khi tổ quốc không phải là ưu tiên
Chẳng là gì để ta phải nổ súng
Ta chỉ cần đến tháp
Cái di sản dễ bị vụn nát
Khi chiến tranh nổ ra
Cái di sản dễ bị vụn nát
Khi chiến tranh nổ ra
Có khi ta lại lần theo vết
cũ
Bỏ xứ ra đi
Tìm về một nơi để che chở
Ai sẽ bảo hộ
Bỏ xứ ra đi
Tìm về một nơi để che chở
Ai sẽ bảo hộ
Dân tộc có thể bị mất tích
Ngay cả trong thời bình
Khi em và anh không nhận nhìn
Lễ tục tiếng nói thần linh
Sẽ mất đi dấu vết một nền văn minh
Ngay cả trong thời bình
Khi em và anh không nhận nhìn
Lễ tục tiếng nói thần linh
Sẽ mất đi dấu vết một nền văn minh
Ta vẫn kẻ chiến binh
Văn chương trần trụi
Sợ một ngày ta phải hạ cây bút
Như ta đã hạ vũ khí.
Văn chương trần trụi
Sợ một ngày ta phải hạ cây bút
Như ta đã hạ vũ khí.
Xứ sở của ta 4
Những lời niệm chú
Phép mầu cho một lý tưởng
Lời nguyền rủa lịch sử
Gieo rắc vào đống gạch nung
rớt rụng
Ta lần theo dấu vết tháp đổ
Thần linh thấu hiểu người
đời thừa máu lạnh
Cái chết mòn cấu xé một dân
tộc
Định mệnh cho kẻ chiến bại
Và lịch sử chôn vùi chiến
công
Như bãi cát vùi lắp dấu chân
Kẻ hậu thế còn giữ được gì
Có khi lại sợ hãi khi nhắc
đến
Chiến công
Những trận đánh ra hướng bắc
E rằng không ai dám bàn.
Xứ sở của ta 5
Một nền văn minh bị đắm chìm
Kẻ đồng loại hủy diệt
Di sản chỉ là mảnh vỡ
Bài thơ vong hồn này
Chỉ dành kẻ chiến bại
Làm thơ chỉ để an phận
Tổ quốc không còn ngự trị
Trái tim của kẻ vô tri
Bài thơ là lời niệm tâm
Ta không làm chủ ngòi bút
Tiếng nói của kẻ sĩ
Đã không phải là sắt thép
Ta không làm chủ ngòi bút
Tiếng nói của kẻ sĩ
Đã không phải là sắt thép
Nếu nền văn minh được tái
tạo
Đền tháp tiếng nói bản sắc
Sẽ là lý tưởng sống
Phép mầu nhiệm cho kẻ sĩ
Một nền văn minh đọa đày.
Đền tháp tiếng nói bản sắc
Sẽ là lý tưởng sống
Phép mầu nhiệm cho kẻ sĩ
Một nền văn minh đọa đày.
Ra đi
Một ngày em rời khỏi palei
Đi tìm nơi miền đất hứa
Quê hương không cho em sự
nghiệp
Có sao đâu khi em vẫn còn
nhận mình
Mang theo đức tin Bani
Đôi tai đeo talei tangi
Áo dài truyền thống kín thân
Nếu một ngày em sa ngã
Sự nghiệp không thành
Đừng xấu hổ bỏ làng quê đi
Chùa Bàni đang trống hoác
Đợi em về dâng lễ trầu cau
Chúa không phạt em bội bạc
Thần yang không bắt em phải
khổ hạnh
Tổ tiên đang đợi gói trầu
cau
Em hãy về khi còn nhận mình
Bani
Thần yang vẫn dõi theo em
Em mãi mãi được yang che chở
Có những đứa con rời khỏi
palei
Hóa trang thị thành một sự
thật tha hương
Em mải mê sự xa hoa đô thị
Em không cần Chúa và yang
Khi trượt ngã em mới nhận ra
Không nơi nào cưu mang em
bằng palei
Chỉ quê hương nhận lấy một
cô hồn
Vì em mang dòng máu palei
Em phải ra
đi nằm ngoài ý muốn
Xứ quê hương bỏ lại cho thần linh
Palei nghèo dằn vặt
Em tìm đến địa đàng
Ở cái nơi thành thị oái oăm
Tha hương cầu thực mỏi mòn
Em ra đi để lại lời trách móc
Palei nghèo cằn cỗi.
Xứ quê hương bỏ lại cho thần linh
Palei nghèo dằn vặt
Em tìm đến địa đàng
Ở cái nơi thành thị oái oăm
Tha hương cầu thực mỏi mòn
Em ra đi để lại lời trách móc
Palei nghèo cằn cỗi.
Năm 1835
1
Khi nhân loại đã bước vào kỷ
nguyên công nghiệp
Với bước tiến toàn cầu hóa
loài người
Có ai ngờ
Thù hằn giữa các bộ lạc con
người vẫn in hằn
Kẻ đồng loại vẫn chưa nhận
nhìn nhau
Khi cuộc nổi dậy Ja Thak Wa
bị đàn áp
Người thì chạy đi lánh nạn
Hoặc lên rừng ẩn nấu
Kẻ ở lại thì bị kết liễu
Dòng máu chảy theo dòng lịch
sử
Bây giờ dù đã là thế giới
phẳng
Vết thương khi nào sẽ lành
lặn?
Màu máu nhuộm màu đống gạch
nung
Vẫn rớt rụng dưới chân tháp.
2
Ta dừng chân
tại nơi rừng hoang
làm sao thoát khỏi chết chóc
khu rừng chìm lắng
ta chạy vào lánh nạn
làm sao thoát khỏi chết chóc
khu rừng chìm lắng
ta chạy vào lánh nạn
chợt nghe tiếng gầm loài thú dữ
một con hổ đói thèm mồi đứng nhìn
chốn hoang vu cơn gió rên rỉ
với tiếng hú của loài thú hoang
vùng đất tổ ta đã trao cho kẻ lạ
một con hổ đói thèm mồi đứng nhìn
chốn hoang vu cơn gió rên rỉ
với tiếng hú của loài thú hoang
vùng đất tổ ta đã trao cho kẻ lạ
một con hoẵng trượt chân
xin hãy thế mạng cho ta
ta không một cung tên
đến đây lánh nạn giữa rừng già
thời thế loạn lạc
xin hãy thế mạng cho ta
ta không một cung tên
đến đây lánh nạn giữa rừng già
thời thế loạn lạc
Ta vào rừng ẩn nấu
ta hú gọi con cháu
sợ mấy đứa bị mổ thây
vũng máu loang chìm nơi đất mẹ
ta hú gọi đồng loại
nào có ai đứng ra cứu hộ
khi bộ lạc con người chìm trong thù hằn
ta hú gọi con cháu
sợ mấy đứa bị mổ thây
vũng máu loang chìm nơi đất mẹ
ta hú gọi đồng loại
nào có ai đứng ra cứu hộ
khi bộ lạc con người chìm trong thù hằn
Ta quên mình kiếp người
tóc lù xù đói rách nhem nhuốc
ta sống lang thang trong rừng
tóc lù xù đói rách nhem nhuốc
ta sống lang thang trong rừng
Thà ta hiến
thân cho loài thú dữ
còn hơn để thân lìa đầu phanh thây bởi đồng loại.
còn hơn để thân lìa đầu phanh thây bởi đồng loại.
Đối cực
Bãi cát quê hương ngay cạnh
biển
Xoay tròn theo gió cuốn bụi
mù
Nước biển cuộn cát trôi vào
sâu
Ta phơi thân nơi đối cực
nóng lạnh
Bãi cát nóng nước biển lạnh
Hạt cát phiêu lưu gió cuốn
xoay
Hết cưỡi cơn gió thì trầm
xuống biển
Ta thả mình xuống theo đỉnh
cát
Dạt vào nước biển như hạt
cát trôi
Nếm trọn đối cực nóng lạnh
Với thần tượng Lin-ga – Yoni.
Nơi đó
Kẻ sĩ có thể ngợi ca
Dù quê hương phủ đầy cát bụi
Dù con người khổ hạnh
Ta sẽ không khắc họa thù hằn
Nơi đây lưu lại di sản
Nền văn minh dày dạn nắng
hạn
Bầu trời nhuộm màu nắng
Cát bụi cuốn mù theo gió
Mà con người vẫn đứng vững
chãi
Quên đi mảnh đời khổ hạnh.
Quỷ dữ
Cái nhìn căm hận với đồng
loại
Lũ quỷ dữ như huyền thoại
Ác thú với đồng loại
Con người nghĩ gì sự tồn tại
quỷ dữ
Cái tồn tại được lịch sử
chứng minh
Con người thành con quỷ
Hay con quỷ nhập vào con
người
Chẳng có con thú nào có thể
giết người hàng loạt
Chẳng có con thú nào có khả
năng diệt chủng con người
Chỉ là con người
Hay quỷ dữ mượn bàn tay con
người
Mà sao quỷ dữ không mượn
hình hài con thú
Vì rằng kẻ thù lớn nhất của con
người lại là con người.
Cố thủ
Khi ta vẫn phải cố thủ
Một sự ngớ ngẩn
Thi ca đâu phải là khẩu súng
Một sự ngớ ngẩn
Thi ca đâu phải là khẩu súng
Có vẻ là ý nghĩa điên rồ
Vì chỉ có súng mới có thể sát thương
Thi ca chỉ có thể thôi miên kẻ địch
Nếu nó là phép mầu thực sự
Tại sao ta vẫn phải sợ hãi
Vì chỉ có súng mới có thể sát thương
Thi ca chỉ có thể thôi miên kẻ địch
Nếu nó là phép mầu thực sự
Tại sao ta vẫn phải sợ hãi
Ta biết làm sao được
Khi ta không được mang vũ khí
Vậy ta hãy làm thơ
Để giết chính đời ta.
Khi ta không được mang vũ khí
Vậy ta hãy làm thơ
Để giết chính đời ta.
Triết
Thử nghĩ về
triết
Khi em có thể nhận ra
Có thể là lúc em đã không cần
Khi em có thể nhận ra
Có thể là lúc em đã không cần
Triết học
hay chỉ một triết lý
Em có thể nghĩ về nó
Như em chiêm ngưỡng ảo ảnh
Một màn ảo ảnh ở chân trời
Em có thể nghĩ về nó
Như em chiêm ngưỡng ảo ảnh
Một màn ảo ảnh ở chân trời
Em cứ đi tìm đến
chân lý
Như em nhìn về chân trời
Để thấy hai đường thẳng song song gặp nhau.
Như em nhìn về chân trời
Để thấy hai đường thẳng song song gặp nhau.
Đời 1
Khi ta đánh mất cuộc đời
Thì hãy chôn
vùi thi ca
Để tìm về bản năng hoang dã
Để tìm về bản năng hoang dã
Có gì đâu mà lạ
Khi ta bị trói vào chữ nghĩa
Đến nỗi quên luôn đời thực
Thú vui gọi là tao nhã không còn ý nghĩa
Tại sao gọi là
mất mác
Vì đời ta đâu phải chỉ dành cho thi ca
Đó chỉ là khúc nhạc buồn
Để anh ru em ngủ
Cho quên đi nỗi sầu
Để anh hướng về ảo giác
Vì đời ta đâu phải chỉ dành cho thi ca
Đó chỉ là khúc nhạc buồn
Để anh ru em ngủ
Cho quên đi nỗi sầu
Để anh hướng về ảo giác
Niềm hạnh phúc
bị mài mòn bởi lưỡi dao
Chính thi ca khiến ta khổ sở
Anh sẽ quên đi năm tháng tù đày
Cởi trói về niềm vui lạc thú
Đưa ta trở về nguyên thủy
Để không ràng buộc
Trong một căn phòng riêng tư.
Chính thi ca khiến ta khổ sở
Anh sẽ quên đi năm tháng tù đày
Cởi trói về niềm vui lạc thú
Đưa ta trở về nguyên thủy
Để không ràng buộc
Trong một căn phòng riêng tư.
Đời 2
Giấc ngủ đêm đưa ta về cái chết thử
Khi chợp mắt ta thấy sự hãi hùng
Lũ quỷ dữ trừng trị ta
Ta vốn kẻ phù thủy
Mà vẫn bị quỷ dữ qua mặt
Khi nó chỉ là kiếp vụn vặt
Còn ta mang dáng người hẳn hoi
Mà vẫn bị quỷ dữ qua mặt
Khi nó chỉ là kiếp vụn vặt
Còn ta mang dáng người hẳn hoi
Ta kẻ phù thủy là người
hóa bóng ma
Còn hắn từ muông thú mà ra
Quỷ dữ kẻ thâm thù ấu trĩ
Mà người đời lại sợ hãi từ "quỷ kế"
Còn hắn từ muông thú mà ra
Quỷ dữ kẻ thâm thù ấu trĩ
Mà người đời lại sợ hãi từ "quỷ kế"
Ta kẻ phù thủy chiến đấu
với quỷ dữ
Suốt ban đêm tiếng gió hú và côn trùng rít
Mà người đời vẫn ngủ ngáy o o
Khi ta kẻ phù thủy đi trừ tà
Với lời thơ niệm chú
Để rồi ta phải giật mình
Tỉnh dậy tưởng rằng mình là ma.
Suốt ban đêm tiếng gió hú và côn trùng rít
Mà người đời vẫn ngủ ngáy o o
Khi ta kẻ phù thủy đi trừ tà
Với lời thơ niệm chú
Để rồi ta phải giật mình
Tỉnh dậy tưởng rằng mình là ma.
Đời 3
Ta tìm về nơi lánh nạn
Một sự thật về ta
Khi ta cũng chỉ kẻ chiến bại
Chịu hết đau khổ rồi tháo chạy
Khi mọi sự rơi vào bế tắc
Để ta phải lạc phương hướng
Khi ta bị hắt ra khỏi xã hội
Phải lui vào nơi trú ẩn
Phải nhờ cậy vào kẻ đồng loại
Từ ánh mắt thương hại hay sự vinh danh
Ta đã mất
phương hướng
Khi ta phải va chạm hỗn độn
Nên ta phải gặp nhiều kẻ thù
Khi ta phải va chạm hỗn độn
Nên ta phải gặp nhiều kẻ thù
Ta sẽ ra
đi
Để xã hội đừng nhắc đến ta.
Để xã hội đừng nhắc đến ta.
Bài thơ 1
Ta làm thơ là để đặt dấu chấm hết
Niềm an ủi và sự tủi hổ
Cho một cuộc đời in dấu chân phù du
Có thể ta không cần một nơi
Mà ta gọi là vùng đất mẹ
Ngòi bút chỉ vẽ cảnh mục nát
Chỉ để hậu thế đau xót
Như chính ta đang rối bù
Mà ta gọi là vùng đất mẹ
Ngòi bút chỉ vẽ cảnh mục nát
Chỉ để hậu thế đau xót
Như chính ta đang rối bù
Khi ta không thể tìm ra chân
lý
Thì ngòi bút chỉ viết chuyện ly kì
Ngay giữa đời thực
Một màn ảo ảnh giữa bãi cát
Vùng đất mà ta không thể bám trụ
Mà ta lại gọi là quê hương
Thì ngòi bút chỉ viết chuyện ly kì
Ngay giữa đời thực
Một màn ảo ảnh giữa bãi cát
Vùng đất mà ta không thể bám trụ
Mà ta lại gọi là quê hương
Bài thơ chỉ là màn ảo ảnh
Để ta xoa dịu đời thực
Mà em có thể hi vọng
Như em đang chiêm ngưỡng ảo ảnh.
Để ta xoa dịu đời thực
Mà em có thể hi vọng
Như em đang chiêm ngưỡng ảo ảnh.
Bài thơ 2
Khi ta không thể làm được
một bài thơ
Làm sao ta có thể tạo nhịp
Cho ngôn từ xảo trá
Khi chính ta không thể nói lên lòng mình
Văn chương hoa mỹ
Để ngợi ca tâng bốc
Về sự đời đặt dưới lưỡi dao
Có thể cắt cổ ta lúc nào
Làm sao ta có thể tạo nhịp
Cho ngôn từ xảo trá
Khi chính ta không thể nói lên lòng mình
Văn chương hoa mỹ
Để ngợi ca tâng bốc
Về sự đời đặt dưới lưỡi dao
Có thể cắt cổ ta lúc nào
Có gì đâu mà lạ
Khi xã hội được duy trì bởi cường quyền
Ta đã không cần lý tưởng
Khi ta chưa thể có một không gian cho riêng mình
Thì lời thơ hỗn độn lảng lách
Như chính ta lảng tránh cường quyền
Vậy mà ta vẫn phải va chạm
Để rồi lời thơ đứt nhịp.
Khi xã hội được duy trì bởi cường quyền
Ta đã không cần lý tưởng
Khi ta chưa thể có một không gian cho riêng mình
Thì lời thơ hỗn độn lảng lách
Như chính ta lảng tránh cường quyền
Vậy mà ta vẫn phải va chạm
Để rồi lời thơ đứt nhịp.
Bài thơ 3
Những bài thơ thế sự được
tán tụng
Là những bài thơ đứng nhìn
thời cuộc
Chỉ bởi giọng thơ luyến tiếc
Khoanh tay nhìn
Chỉ có vậy
Có lẽ họ không muốn mất mác
thêm
Lịch sử hãi hùng khiến họ
khiếp đảm
Kẻ sĩ làm thơ chỉ theo một
công thức
Sáo mòn
Một bài thơ được tán tụng
Là bài thơ đi theo vòng tròn
luẩn quẩn
Không lời giải
Kẻ sĩ không được đánh mạnh
cây bút
Bài thơ chỉ theo khuôn đúc
Mong sao được an phận
Sợ rằng khuấy động vũng bùn.
Bài thơ 4
Khi ta đánh mất niềm tin
Về sứ mệnh thi ca
Khi ta nhận ra về ngôn từ
xảo trá
Chính ta đã không hiểu mình
Đâu là sự nghiệp
Để ta phải trôi nổi
Danh phận của kẻ sĩ
Vô tri
Vậy mà gánh gồng sự đời
Hòn đá bị mài mòn bởi hạt
cát
Khi cơn gió suốt ngày đeo
đuổi
Sự va chạm nhẵn nhụi
Để sinh ra hạt cát
Chính ta phải nát lòng
Để tạo ra nhịp thơ
Theo vòng đời uốn lượn
Để ta phải rối bù.
Bài thơ 5
Khi ánh mặt trời lai vãng màn mây
Cơn nóng mùa khô đốt trụi cây cỏ
Thì sóng biển hãy giải khát cho hạt cát
Khi nó phơi trần trước cơn nóng mùa hè
Cơn nóng mùa khô đốt trụi cây cỏ
Thì sóng biển hãy giải khát cho hạt cát
Khi nó phơi trần trước cơn nóng mùa hè
Ta chỉ mong rải tâm hồn như lá rơi
Phủ kín mảnh đất
Khi ta chỉ là hạt bụi
Phủ kín bãi cát cơn gió vỗ về
Để chỉ làm nên hình ảnh thê lương
Phủ kín mảnh đất
Khi ta chỉ là hạt bụi
Phủ kín bãi cát cơn gió vỗ về
Để chỉ làm nên hình ảnh thê lương
Nơi trần gian thần linh đã bỏ ngỏ
Để thiên nhiên đốt trụi hi vọng
Thiên thần đã kiệt sức
Hay là thiên nhiên quá hãi hùng.
Để thiên nhiên đốt trụi hi vọng
Thiên thần đã kiệt sức
Hay là thiên nhiên quá hãi hùng.
Bài thơ 6
Một kẻ sĩ lang thang
Tìm về chân lý
Một sự thật bị lịch sử chôn vùi
Như bãi cát vùi lắp dấu chân
Khi cơn gió xoáy cuộn mù trời
Vùng đất mịt mù mà ta thờ ơ
Khi ta đã quá khổ sợ vì nó
Mặc cho lịch sử vùi đi
Ta đâu phải vật chống đỡ cơn lốc
Khi ta ốm o có thể bị cuốn đi lúc nào
Như ta có thể quăng cây bút
Để vứt bỏ mọi ràng buộc
Về cộng đồng một dân tộc
Đang lắng chìm để rồi quên mình là ai.
Ta đâu phải vật chống đỡ cơn lốc
Khi ta ốm o có thể bị cuốn đi lúc nào
Như ta có thể quăng cây bút
Để vứt bỏ mọi ràng buộc
Về cộng đồng một dân tộc
Đang lắng chìm để rồi quên mình là ai.
Bài thơ 7
Ta nghĩ về một
công thức
Để hành văn chữ nghĩa cho thông
Nếu không phơi trần sự thật
Thì cũng là sự ngụy trang
Như loài côn trùng trốn tránh kẻ thù
Để hành văn chữ nghĩa cho thông
Nếu không phơi trần sự thật
Thì cũng là sự ngụy trang
Như loài côn trùng trốn tránh kẻ thù
Ở vùng đất cát
bụi phủ mù
Mà ta phơi trần sự thật
Để lộ thiên mọi sự man trá
Mà ta phơi trần sự thật
Để lộ thiên mọi sự man trá
Khi ta phá vỡ
vỏ bọc khung mẫu
Ngôn từ bay tứ tung rời rạc
Làm sao kết nối thành câu thơ
Như chính ta lạc hướng
Đánh mất phương trời đến nơi viễn xứ
Ngôn từ bay tứ tung rời rạc
Làm sao kết nối thành câu thơ
Như chính ta lạc hướng
Đánh mất phương trời đến nơi viễn xứ
Ý nghĩa thất
tán mà sao ta có thể gom lại
Thì thôi ta cứ để câu chữ rối tung
Và không cần dấu nghỉ chấm phẩy
Vì lời thơ không ngừng nghỉ
Như chính ta luôn bị thổi tung
Cuốn cuộn xoáy tròn theo cơn gió
Thì đó lại là bài thơ phơi trần sự thật
Dấu chân kẻ thi sĩ mộc mạc.
Thì thôi ta cứ để câu chữ rối tung
Và không cần dấu nghỉ chấm phẩy
Vì lời thơ không ngừng nghỉ
Như chính ta luôn bị thổi tung
Cuốn cuộn xoáy tròn theo cơn gió
Thì đó lại là bài thơ phơi trần sự thật
Dấu chân kẻ thi sĩ mộc mạc.
Bài thơ 8
Bài thơ làm
vội vàng
Cho kịp thời gian trôi đi
Nếu tâm hồn có thể vương víu
Thì xin hãy động vào nhịp thơ
Cho kịp thời gian trôi đi
Nếu tâm hồn có thể vương víu
Thì xin hãy động vào nhịp thơ
Ta sống một đời thi sĩ
Đặt nụ hôn lên ngọn tháp bạc mệnh
Trơ mình cùng nắng gió
Đặt nụ hôn lên ngọn tháp bạc mệnh
Trơ mình cùng nắng gió
Ngòi bút chỉ có thể ngỏ lời
Khi ngọn gió bỏ tiếng thổi rát tai
Cho êm dịu một không gian hẹp
Nơi đền tháp vẫn còn chứng kiến
Thời thế hằn in
Khi ngọn gió bỏ tiếng thổi rát tai
Cho êm dịu một không gian hẹp
Nơi đền tháp vẫn còn chứng kiến
Thời thế hằn in
Đau thương nhuộm màu đống gạch nung
Phủ lên một màu nhạt phai
Văn hóa phong tục bản sắc
Là sợi dây mềm kết dính cộng đồng
Như bột thực vật kết dính gạch nung
Phủ lên một màu nhạt phai
Văn hóa phong tục bản sắc
Là sợi dây mềm kết dính cộng đồng
Như bột thực vật kết dính gạch nung
Ta tìm về nơi yên tĩnh
Lục lại ký ức theo thời đại
Để hiểu mình là ai.
Lục lại ký ức theo thời đại
Để hiểu mình là ai.
Cho em 1
Miền đất hứa sẽ là gì
Khi anh đã mệt mỏi
Xứ quê nghèo đeo bám vai gầy
Anh tìm đến chân trời vô vọng
Một lũ cô hồn tròng mắt
Ta là ai khi để thân tàn tạ
Tuổi xuân còn đâu khi ta sớm lo toan
Ta là ai khi để thân tàn tạ
Tuổi xuân còn đâu khi ta sớm lo toan
Anh quyết nhận diện kẻ phá rối
Cuộc tình ta chấm hết niềm hi vọng
Em đừng mong gì ở ta
Khi chính ta còn chưa nhận ra mình.
Cuộc tình ta chấm hết niềm hi vọng
Em đừng mong gì ở ta
Khi chính ta còn chưa nhận ra mình.
Cho em 2
Lúc em cần đến ta
Thì ta đã không trông chờ gì ở em
Khi ta đã quá mệt mỏi vì chuyện đời
Thì ta đã không trông chờ gì ở em
Khi ta đã quá mệt mỏi vì chuyện đời
Tình yêu em trao cho ta đã
muộn màng
Không làm đảo lộn tình thế
Làm sao ta có thể chờ đợi em
Không làm đảo lộn tình thế
Làm sao ta có thể chờ đợi em
Em đừng khóc
Khi ta đã ra đi
Khi ta nhận ra sự đời
Rằng em không phải là nơi dừng chân.
Khi ta đã ra đi
Khi ta nhận ra sự đời
Rằng em không phải là nơi dừng chân.
Cho em 3
Em hãy trở về
nơi kín mít
Đừng nhìn về chân trời
Khi em dễ bị sa ngã
Không một ai nâng đỡ
Như em bị cơn lốc cuốn đi
Không một bức tường che chắn
Đừng nhìn về chân trời
Khi em dễ bị sa ngã
Không một ai nâng đỡ
Như em bị cơn lốc cuốn đi
Không một bức tường che chắn
Hãy lui về
làng quê
Palei nghèo cho em nơi trú ngụ
Như rặng cây có thể che chắn cuồng phong
Con người gắn kết
Một khu rừng có thể che được cơn bão.
Palei nghèo cho em nơi trú ngụ
Như rặng cây có thể che chắn cuồng phong
Con người gắn kết
Một khu rừng có thể che được cơn bão.
Cho em 4
Khi ta quyết làm kẻ thôi
miên
Để đánh vào hòn đá
Cơn gió làm sao nhắc lên
được
Khi nó đủ nặng để chùn chân
Mà ta thì cứ bị cuốn bay
Thì hãy thôi miên chính đời
ta
Khi ta chỉ là hạt bụi
Bị gió cuốn xoáy lúc nào
Kiếp thi sĩ thôi để dành cho
phù thủy
Thôi miên và niệm chú
Để hạt bụi bay tứ tung
Tưởng rằng bài thơ mang phép
mầu nhiệm
Em cứ trơ mặt như đá
Thôi để ta phủ lên nụ hôn.
Cho em 5
Ta trở về nguyên thủy
Phá vỡ khuôn đúc và công thức
Về văn hóa gọi là chuẩn mực
Khi bộ lạc con người vẫn phơi trần
Về sự thật khi văn hóa chưa ràng buộc
Phá vỡ khuôn đúc và công thức
Về văn hóa gọi là chuẩn mực
Khi bộ lạc con người vẫn phơi trần
Về sự thật khi văn hóa chưa ràng buộc
Ta đưa em về sự thật trần trụi
Khi người đời chưa nghĩ tới thẹn thùng
Khi Adam và Eva
Vẫn còn hiểu mình là một
Eva được tạo ra từ xương sườn của Adam
Khi người đời chưa nghĩ tới thẹn thùng
Khi Adam và Eva
Vẫn còn hiểu mình là một
Eva được tạo ra từ xương sườn của Adam
Đã là một tại sao ta phải ngăn cách
Hãy cởi trói tất cả
Hãy cởi trói tất cả
Dòng huyết thống lưu truyền bởi niềm vui lạc thú
Sự mắc cỡ ngăn cách em và anh
Sự mắc cỡ ngăn cách em và anh
Khi ta đã trở về nguyên thủy
Tình yêu cháy bỏng làm một đôi
Để em nhận ra mình là Eva
Để Adam tìm lấy xương sườn
Để ta ghép làm đôi
Rằng anh không thể thiếu em
Vì em là một bộ phận cơ thể của anh.
Tình yêu cháy bỏng làm một đôi
Để em nhận ra mình là Eva
Để Adam tìm lấy xương sườn
Để ta ghép làm đôi
Rằng anh không thể thiếu em
Vì em là một bộ phận cơ thể của anh.
Cho em 6
Đây lời thơ vì em
Bài thơ anh trao em hãy hạnh phúc
Khi em được một người bày tỏ chân thực
Ta thi sĩ cho em tâm hồn và lý trí
Để em nhận diện cuộc đời
Khi ta đã không cần lý tưởng
Thì đâu là lẽ sống
Ta chỉ cần em
Bài thơ anh trao em hãy hạnh phúc
Khi em được một người bày tỏ chân thực
Ta thi sĩ cho em tâm hồn và lý trí
Để em nhận diện cuộc đời
Khi ta đã không cần lý tưởng
Thì đâu là lẽ sống
Ta chỉ cần em
Bài thơ anh trao em có thể không đọc
Vì lời giãi bày quá trần trụi
Em sẽ nghi ngờ về sự gian dối
Không cần lời thơ em cần đời thực
Còn anh đã quen sống đời thi sĩ
Anh đã quen nói lời mộng mị
Bài thơ để dành tặng em
Ngôn từ mộc mạc
Khi em đã là lẽ sống của anh.
GIỚI THIỆU CÁC TÁC PHẨM CỦA SRI SAMRI
Sri Samri,
còn có bút danh khác là Sri Thraoh, tên khai sinh là Kiều Dung, sinh năm 1989,
người Chăm ở làng Văn Lâm (Palei Ram), tỉnh Ninh Thuận.
- Cử
nhân ngành Nhân học (Anthropology) trường Đại học Khoa học Xã hội & Nhân
văn Tp. HCM.
-
Các tác phẩm của tác giả:
I. Thơ tiếng Chăm
1. Chà Bang, 2015
2. Tathik, 2015
2. Tathik, 2015
3. Klaoh hatai, 2018
II.
Thơ tiếng Việt
Xứ sở của ta, 2016
II.
Công trình nghiên cứu khoa học
- Sự biến đổi tổ chức cộng
đồng người Stiêng (2013)
- Sự hình thành tôn giáo Bàni (2018)
- Sự hình thành tôn giáo Bàni (2018)
III. Dự án chính trị
Chủ nghĩa ly khai xét lại (2018)
Địa chỉ liên hệ: KIỀU
DUNG
Văn Lâm, Phước Nam,
Thuận Nam, Ninh Thuận
ĐT: 0983867006
Nhận xét
Đăng nhận xét